còn vài phút, chợt thèm nghe bài hát ước gì….
trong lòng mình cứ ngân ngấn xót xa….
Nguyên ngày thứ sáu, nhỏ boss không đi làm, tôi phải thay nó ngồi check paper work, tôi ghét nhất công việc này nên không bao giờ tôi muốn làm boss. Buồn ngủ dễ sợ luôn, đã thế, tụi nó cứ sợ khi tôi là người check paper work bởi vì tụi nó thường đùa, tôi dùng kính hiển vi để tìm kiếm mistakes của tụi nó . Thật ra, tôi là chúa cẩu thả nên tôi không bao giờ muốn làm công việc này vì nó đòi hỏi trách nhiệm rất nhiều, miss cái gì là tiêu, hãng tôi có mộ thăng supervisor bị warning tới hai lần vì khi check, hắn miss nhiều lỗi quan trọng của chemists, hắn sợ quá nên quit luôn, rồi nhỏ Sojia và bà Andrea boss cũ cũng vậy…họ đều quit. Nhỏ boss mới này mới lên, nó thường nhờ tôi audit lại những data cũ của tụi chemists vì nó sợ nó miss cái gì đó. Và tôi, bao giờ cũng tìm ra dù những lỗi không có gì quan trọng cho lắm. Tụi nó bảo tôi có mắt thần, không có gì qua mặt được tôi. Hì, chẳng qua là…tất cả các loại thuốc trong hãng này tôi đều làm qua, thậm chí cả raw material nên từ tính chất, thành phần các loại thuốc cũng như các loại test, tôi rành sáu câu nên đứa nào ăn gian, tôi biết hết, đứa nào làm sai chỗ nào, tôi nhìn chromatogram là biết ngay. Trong phòng lab chỉ có tôi và T là VN mà cả hai đứa đều rành sáu câu nên mỗi khi hai thằng tôi mà ngồi xuống check là tụi nó le lưỡi. Nhỏ boss cũng chẳng bằng hai đứa tôi, vì nó tuy làm trên 10 năm nhưng vẫn chưa thử lửa hết các loại thuốc, nhỏ T thì vì sức khoẻ nên có vài loại thuốc nó không thể làm. Còn riêng tôi, thích học hỏi nên từ khó tới chó chê mèo mửa, tôi lãnh hết. Biết nhiều cũng có cái lợi nhưng cũng có cái hại là mình cực hơn người ta, làm nhiều hơn người ta. Tôi nghĩ, nếu tôi quit, nhỏ boss của tôi chắc cũng te tua lắm. Chính vì vậy, tôi nói với nó nên để cho mấy đứa kia tập làm, tuy chậm và có nhiều sai sot nhưng nó sẽ từ từ tiến bộ và chắc chắn sẽ làm được.
Chiều thứ sáu, ba mẹ con tôi hối hả đi ngắm. Thịnh bảo rằng chị nên dọn luôn về nhà thờ cho gần. Hì, không phải tôi tốt lành gì, nhưng mùa chay, tôi lại phạm tội nhiều quá nên muốn đến nhà thờ tâm tình với Chúa, chỉ vậy thôi. Tôi mượn Chúa bờ vai vì mượn người khác, tôi sợ chỉ chồng thêm gánh nặng cho họ và cũng có thể họ không muốn nhận thêm than củi của tôi nữa không chừng. Mọi than thở, muộn phiền, bệnh tật, khó khăn, tôi than cùng Chúa, tôi trút hết cho người và người luôn ưu ái nhìn tôi trìu mến như bảo với tôi rằng “ta không chấp tội con, con hãy về đi và đừng phạm lỗi nữa” . Câu nói đó, Chúa chẳng phải nói cho riêng người đàn bà hai ngàn năm trước mà chúa nói cho tất cả những người trần mắt thịt của chúng ta hôm nay trong đó có tôi.