Thời gian
Thứ sáu, 30 tháng chín, 2011
Khi con người ta chưa bị ấn định vào mục đích hay ràng buộc gì đó thì thời gian đối với họ chỉ là tiếng tích tắc trôi qua. Có khi người ta còn mong cho thời gian trôi qua mau nữa, còn chị, bây giờ, thời gian quả rất là quan trọng. Chị ngồi trước gương săm soi nét mặt của mình. Không có dấu hiệu của đau đớn, chị thử mỉm cười, vô duyên tệ .
Ừ, nhỉ, chị rất ít cười . Kể từ lúc nào ? xưa, chị là đứa con gái hay cười nhất lớp, bạn bè thường bảo thế. Từ khi lấy chồng, chị ít đi những nụ cười, rồi ba mẹ mất, chị hầu như không còn tiếng cười cho đến bây giờ . Chẳng có tấm hình nào chị chụp mà mỉm cười ? con trai chị hay trả giá ” mẹ không cười, con không chụp nữa” . Chị cũng vẫn không cười được ? nụ cười đối với chị càng ngày càng khó khăn làm sao ?
Chị còn vài năm nữa để chuẩn bị hành trang cho các con. Nghĩ tới hôm ấy, chị chạnh lòng . Chị líu lưỡi, cố hỏi một câu “không rõ được con số chính xác sao ?”
ông ta bật cười “cơ thể của chị sẽ nói với chị, đừng quá xúc động như vậy”
chị bắt đầu đếm thời gian và mỗi giây phút qua đi, chị đều thấy nhói đau nơi ngăn tim và tiếc nuối. Có lúc, chị muốn vứt hết những chiếc đồng hồ trong nhà, muốn vứt hết mấy quyển lịch .
Hôm qua, có người mang đến cho tờ lịch mới của năm 2011, chị không muốn nhận chút nào ? nhưng mà người ta mang tặng với lòng thành, người ta không có biết tại sao chị ghét thời gian ? chị không nỡ vứt. Giữ lại, treo ngay đó, đếm từng ngày trôi qua….
Chị luôn lo sợ lãng phí thời gian, chị sợ không làm hết những việc càn phải làm, không chuẩn bị đủ những điều chị cần phải chuẩn bị cho con cái .Một ngày, hai mươi bốn tiếng, mỗi tiếng có sáu mươi phút và mỗi phút đối với chị là cả gia tài. Chị quý từng phút, từng giây chị có được, tồn tại được . Hổm rày, chị cố dỗ con mình cho nó học viết tiếng việt, nó lọng cọng các dấu hỏi, ngã. Nó viết rất buồn cười, còn đọc thì rành rẽ hơn . Ít ra, nó cũng tập tành đọc được nhật kí của chị dù…nó không hiểu nhiều gì cho lắm . Đêm qua, hai mẹ con thủ thỉ cả giờ đồng hồ, nghe nó phân tich về tình cảm cha con, chị đau thắt ở ngăn tim . Thằng bé đã lớn hơn chị tưởng tượng, và nó, thực tế đến khắc nghiệt khi chị lập luận về trách nhiệm, bổn phận làm con. Nó đã trả lời với chị dứt khoát rằng “ba khong thương con thì tại sao con lại phải có trách nhiệm thương ba” . Chị phải nhỏ nhẹ giải thích đủ điều, thằng bé phụng phịu chấp nhận nhưng có vẻ miễn cưỡng. Biết làm sao để dạy cho con mở trái tim ? dạy cho con chỉ biết yêu thương chớ đừng đem lòng đố kị, ghen tỵ ? Thật là nan giải mà…thời gian của chị bây giờ lại quá hẹp hòi…
Vài năm, là năm năm ? hay ba năm ? hay mười năm ? dù sao, chữ vài, có nghĩa không phải là một năm. Vậy cũng tốt lắm. Chị không than thở, không trách cứ, không khiếu nại…chị chấp nhận. Vâng, chấp nhận thánh giá Chúa trao, vâng lời Chúa gọi, sẵn sàng dọn tâm, dọn lòng để đón Chúa. Và…thời gian ơi….ngươi có biết là…ngươi quý đến chừng nào không ?