Thứ sáu, 30 tháng chạp, 2011
Tôi thật chẳng muốn viết nhật kí chút nào. Từ ngày anh chị về đây với ba mẹ con tôi, tôi bận quá chừng dù chẳng phải bận bịu nấu nướng gì. Có anh chị ở chung, các con tôi, nhất là bé Vy, nó vui như tết, nó lúc nào cũng quanh quẩn bên anh tôi khi thì đọc sách, lúc kể huyên thuyên những chuyện trẻ con, tào lao của nó và có lẽ vì thế mà anh tôi có vẻ khoẻ hơn nhiều so với lúc mới về.
Công việc trong hãng tôi busy hơn, nhỏ boss nhờ tôi kiếm người thế chỗ cho thằng Tou Yang, nó quit thấy cũng buồn, cái hãng này không giữ nổi người giỏi dù kinh tế bây giờ đang xuống dốc. Chẳng ai chịu đựng lâu cũng bởi tại environment quá tệ. Nếu tôi không vì đang chữa bệnh thì có lẽ tôi cũng quit lâu rồi. Tôi không có sự lựa chọn, muốn mặc kệ con bịnh để quit ngang nhưng không đủ can đảm khi trên vai tôi còn cả một gánh nắng.
Sáng nay, tôi rất bực Niliesh. Tôi nhất định không bao giờ train nó nữa. Ngày thứ sáu cuối năm đẹp như vậy mà nó ruin hết trơn mọi thứ trong đầu tôi.
Hồi chiều, cô Khánh gọi tôi nhờ đọc thánh thư, dạo này, cô hay gọi tôi nếu thiếu người đọc , cũng thấy vui vì tôi cảm thấy những ánh nhìn của người ta đã có thay đổi. Tôi đã nghe quá nhiều những lời nói xấu sau lưng tôi, những đố kị, ghen ghét thậm chí có lúc người ta còn tẩy chay tôi bằng cách không bán hàng cho tôi. Khi nghe điều đó, tôi chỉ cười và không bao giờ mua cái gì nữa cả. Hàng hóa, đồ ăn thì chỗ nào cũng có, không mua chỗ này thì mua chỗ khác, chỉ cảm thấy buồn cười với cách xử thế như vậy thôi
Người ta dèm pha rằng tôi cua hết đàn ông trong giáo xứ, cảnh cáo các bà vợ rằng chơi với tôi coi chừng tôi cướp chồng…hheheheh đủ thứ lời đàm tiếu xấu xa nhất trên đời dành cho tôi nhưng tôi bỏ ngoài tai. Chẳng ai chia cùng tôi những gánh nắng tôi đang gánh trên vai nên tôi chẳng việc gì mà care tới những lời nói đầy ác ý như vậy. Tôi là tôi. Không ai làm bạn với tôi cũng chẳng sao, người việt tẩy chay tôi thì tôi chơi với người Mỹ, mất mát thằng tây nào hehhehe, mấy con bạn trong hãng vậy mà dễ thương. Đi chơi với tụi nó, tôi thấy thoải mái. Năm tới, mắc chứng gì mà chúng nó thi nhau đám cưới, phen này tôi quải chè đậu. Tôi hứa với Zai sẽ take care vụ hoa cưới cho nó, ngán ghê nhưng nó là đứa tôi thân nhất, không nỡ lòng từ chối. Khi tôi bị đụng xe, tôi gọi nó, nó sốt sắng chạy đến xem tôi có ok không, bất cứ lúc nào tôi cần nó đưa đón tôi đi bệnh viện, nó đều sẵn lòng, xưa, có bà Sarah, bây giờ bà ấy nghỉ làm rồi tôi có nó. Tôi còn có thêm nhỏ Jenifer, nhỏ này mới làm ở hãng tôi được hơn ba tháng. Hìhihi, tôi hay gọi nhỏ là Eva và gọi Komla là Adam. Hai đứa thật xứng đôi nhưng tiếc là Komla đã có người yêu. Hôm qua nó order tôi một baskets quà. Hì, dạo này tôi có thêm nghề tay trái là pack quà và cắm hoa mướn. Minimum là basket 20 đồng, cứ vậy mà tôi gói nên cũng vui vui. Chẳng phải vì thiếu tiền cần làm thêm mà chỉ vì tôi thích những công việc có tí phần nghệ thuật như vậy.
Hôm nay tôi đi lang thang qua các phố chợ xem không khí bán hàng tết…thấy quạnh quẽ làm sao…Sắp tết rồi…ngán…