Hôm nay tụi bảo hiểm đền thêm cho tôi 160 đông tiền mướn xe. Tụi bảo hiểm này khá tốt nên mới như vậy chớ tụi khác sức mấy mà chịu khi mà tôi không có receipt mướn xe. Nhỏ Vân nói ” số chị hên thiệt, rờ đâu cũng ra tiền
“. Tôi cũng công nhận tôi luôn có quới nhân phù hộ, cứ mỗi khi tôi cảm thấy thiếu hụt thì tự nhiên tôi sẽ có được thêm income hoặc thêm số tiền từ đâu đó, phần nhiều là từ sự giúp đỡ của các chị tôi bên VN, cũng có đôi lần trúng số lặt vặt
. Bây giờ tôi cũng kiếm được chút chút nhờ vào việc gói những lẳng quà, hoa nhân các dịp lễ. Các bạn đồng nghiệp của tôi luôn order tôi cắm hoa hoặc gói quà cho người thân nhân dịp sinh nhựt hay kỉ niệm bất cứ ngày gì…vài chục thì chẳng nhiều nhặn gì nhưng cũng có đồng ra đồng vào mua quà vặt cho các con. Hôm nay, Lễ khiến tôi buồn giận khi nó cãi vì tôi không cho nó ở lại trường chơi với bạn bè sau giờ học thêm. Tôi la nó, nó khóc rồi về nhà, chị tôi thấy, tôi nói sơ sơ cho chị hiểu, anh rể tôi gọi nó vô phòng cắt nghĩa, nó ra xin lỗi tôi, tôi ôm con mà rơi nước mắt. Con tôi đang ở tuổi teen, tuổi này bướng lì và hay cãi lí, may mà có anh rể tôi, tôi cảm nhận nó thật sự thiếu tình cha nên khi anh tôi khuyên nhủ, nó nghe ngay và ra xin lỗi mẹ. Tôi thật đã rất chán làm việc ở hãng này, tôi cầu mong cho nó đuổi tôi cho rồi đặng tôi ăn thất nghiệp rồi đi học lại, hihihi đi VN chơi ba tháng hè luôn cho nó đã rồi qua đây đi kiếm việc khác. Nhỏ Vân và chú Chương nói “thôi đừng quậy nữa, bị đuổi cũng quê chứ” tôi mà sợ quê con khỉ mốc. Chừng nào bị đuổi vì cái gì xấu xa mới quê, chớ bị đuổi vì kì thị thì tôi không ngán đâu. Trước khi tôi ra khỏi hãng, tôi còn phải quậy tưng mấy bà boss lên rồi tôi mới đi heheheh. Đừng tưởng ăn hiếp được châu á. Tiếng mỹ của tôi tuy chẳng giỏi gì nhưng nhất định không để bọn mỹ trắng muốn làm gì thì làm đâu. Tôi có còn gì để mất nữa đâu mà sợ
.
Tuần này mọi người rủ đi Grêenboro chơi, tôi cũng lưỡng lự lắm vì tôi không nằm trong hội Cursillo, thấy ngại làm sao đó nhưng mấy anh chị cứ rủ rê….nhỏ Vân ngại không đi, nếu chị Thảo không đi thì chắc tôi cũng không đi đâu, để mai hỏi chị Thảo coi sao. Hôm thứ bảy, tôi và chị năm tay dung dăng dung dẻ đi trong hội chợ, anh Quang ghẹo ” chời, hai bà nắm tay nhau tui nổi da gà” hehehhe ai muốn hỉu sao thì hỉu
miễn hai chị em tui hiểu mình ko bê đê là được rùi 
Tự nhiên tôi thấm thía câu này ghê…“Muốn hiểu một người, chỉ cần xem mục đích đến và xuất phát điểm của họ có giống nhau không, thì có thể biết được họ có thật lòng không. “