Trời mưa bão, tôi không phải ra tưới cây làm vườn nhưng ngược lại, tôi làm cỏ trong nhà kiếng. Chỉ có những lúc mưa gió, tôi mới dành thì giờ chăm sóc cây cỏ trong nhà kiếng thôi.Tôi làm vườn, trông trọt không phải chỉ vì thích ây cỏ, hoa hoè, mà còn vì sức khoẻ của mình, mùa đông, không làm vườn thì tôi phải tập thể dục, còn mùa hè, mỗi ngày ra vườn hai ba tiếng, đó là lúc tôi tập thể dục nhất là dạo này, tôi bị lên kí vì truyền nước biển, lên 5 lbs dễ như trở bàn tay, còn xuống 5lbs thì khó như mò kim đáy biển 
Mấy ngày nay, tôi có thêm niềm vui vì có thêm một người bạn tri âm, tri kỉ để tôi chuyện trò, để tôi lắng nghe những vui buồn của anh. Chúng tôi quen nhau từ 15 năm trước, chia tay và xa nhau cho đến nay mới thật sự liên lạc lại. Nghe chuyện của anh mà chạnh lòng. Cuộc đời mỗi người mỗi cảnh, chẳng ai giống ai và cũng chưa chắc cảnh của tôi lại đau buồn hơn cảnh của anh hoặc ngược lại. Thôi thì chúng ta hãy bằng lòng với cảnh của mình, bằng lòng với chính mình. Nỗi bất hạnh lớn nhất của con người chính là cứ đem bản thân mình ra so sánh với người khác, cứ đứng núi này trông núi nọ để rồi tự tạo đau khổ cho chính mình mà thôi.
Hai hôm nay tôi cứ thấy các xếp lầm lầm lì lì,xấc bấc xang bang vì giấy tờ, tôi biết họ đang trong lúc thê thảm vì bị fda hoạnh hoẹ, đó cũng là cái giá họ phải trả. Phòng lab mới build đã hai năm nay vẫn không được move qua, tôn biết bao nhiêu là tiền mà chỉ năm một chỗ không nhúc nhích, không được xử dụng…rồi sẽ còn mess nhiều thêm nữa nếu như cứ nghe những lời của kẻ xu nịnh mà thay đổi method khi test bị fail. Tôi bây giờ xử dụng câu thành ngữ “im lặng là vàng”. Trước sau gì họ cũng sẽ kick tôi ra nên tội quái gì tôi phải góp ý hay làm việc hết mình cho họ chứ. Tôi chỉ làm đúng phạm vi của mình, biết cái sai tôi cũng chả thèm nói ra, cho họ mò đã luôn.
Cuối tuần vừa qua tôi rất vui và hạnh phúc, ngày lễ mẹ, các con tôi đã khiến tôi cảm động, dù món quà chúng tặng cho tôi rất đơn sơ. Cu Lễ đã giải thích với tôi vì sao không đi prom, thì ra nó giống tánh tôi, không thíc những nơi ồn ào, náo nhiệt, không thích show mình ra những nơi công cộng, cũng không ham được nổi bật giống như ba nó. Nó rất trầm tính và lặng lẽ. Có lẽ vì vậy mà những nơi tôi chọn để đi du lịch thì nó cũng rất thích. Năm nay, ba mẹ con tôi sẽ đi Do Thái. Tôi nghe nói Đất Thánh rất linh thiêng, tôi muốn đến tận nơi để nói với Chúa hãy giữ dùm tôi những con sâu trong đầu tôi, trong phổi của tôi và cả trong máu của tôi. Tôi biết Cha Trương Bửu Diệp cũng đã giữ dùm tôi con sâu trong phổi rồi nhưng tôi vẫn muốn Chúa biết. Khi nghe tôi nói đi Do Thai, hai đứa hưởng ứng ngay. Tới tháng 10 mới đi mà tụi nó đã sắp xếp quần áo và đồ đạc, tôi cũng thấy nôn nao. Bà Seble nhắc tôi nhớ phải nhúng cái đầu vào dòng sông Giodan thì sẽ hết đau đầu. Tôi cũng tin như vậy nên nhất định tôi sẽ gội đầu ở dòng sông Gio Đan này. Tôi tin là Chúa sẽ giữ dùm tôi tất cả bệnh tật. Tôi còn muốn nói với Chúa hãy giữ gìn bình an dùm tôi một người mà tôi rất yêu mến nữa 
Ban đầu tôi plan đi Santa Fe nhưng rồi em trai tôi rủ đi Hawaii nên các con tôi thích quá thành ra đổi ý. Bây giờ tôi và nó canh me book vé để đi Hawaii, Santa Fe đành chờ sang năm
bởi vì tôi chỉ có 4 tuần vacation, mà đã đăng kí đi Missouri, đi biển, đi Do Thái, còn đi Hawwaii, cho nên chờ sang năm coi sao. Cũng may, năm ngoái tôi đã carry over được mấy ngày nữa thành ra năm nay tôi cũng thong thả. Chỉ có điều năm tới, nếu tôi về VN thì hơi kẹt cho chuyến đi Santa Fe.
Hôm nay, ông bạn TN cũng khiến tôi thấy vui và ấm áp. Tôi cứ nghĩ ông nghỉ chơi tôi ra rồi, hihihi nhưng mà không phải. Cảm ơn ông đã không ghét tôi.